Thursday, February 27, 2014

Kỳ 10: Nỗi lòng của một PHHS

 HIỆU TRƯỞNG ĐỒI BẠI VÕ THANH PHONG

KỲ 10: Nỗi lòng của một PHHS

Kính thưa quý vị đọc giả, gần đây, tay sai bè cánh - bọn chó săn cứ sủa liên tục vào trungtamcsa chúng tôi, tạo ra một cuộc khẩu chiến gay cấn với những lời lẽ hết sức thô tục. Chính điều này đã gây ra nhiều bức xúc với các bậc phụ huynh học sinh. Gần đây, trung tâm vừa mới nhận được một bài bình luận của một vị phụ huynh, xin được chia sẻ cùng quý vị bạn đọc!





Chào quý vị bạn đọc gần xa!
Tôi xin tự giới thiệu: tôi là một phụ huynh đang sống tại địa bàn xã Mỹ An, cũng là bạn đọc thường xuyên của blog trungtamcsa, do có thói quen thích tìm hiểu và đặc biệt quan tâm bởi con em chúng tôi đang học ở trường này.
Trước nay tôi không thích bao đồng, bàn tán chuyện của người khác. Vẫn đọc, vẫn tìm hiểu, vẫn vô tư, không buồn phiền hay tức giận, cũng không cần bàn luận những bài được đăng trên blog. Nhưng vừa qua, có rất nhiều comments ồ ạt, xối xả, đua nhau đấu đá. Tôi cảm thấy bức xúc, không thể không góp ý.
Hôm nay nhân ngày chủ nhật, tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, xin mượn giấy bút góp vài lời, nếu có gì sơ sót, mong quý vị thông cảm, bỏ qua cho.
Đầu tiên, xin góp ý với nhóm bút trung tâm csa, có thể nói tôi thật sự công nhận, phải khen quý vị viết văn khá hay đấy. Tuy nhiên nếu quý vị bình tâm, nhã nhặn hơn một chút thì sẽ càng hay hơn nữa. Đúng là quý vị đã sai khi phê phán đồng nghiệp mình quá nặng. Riêng về phía bản than tôi, xét kĩ ở một góc nhìn nào đó, tôi có thể thông cảm được. Bởi lẽ, trong tất cả chúng ta (ai đã từng học hêt phổ thông) có lẽ đều hiểu rằng đại thi hào dân tộc Nguyễn Du khi viết truyện Kiều, ngòi bút của ông toát lên tinh thần nhân đạo, cảm thông sâu sắc đối với người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Chúng ta cũng luôn đồng cảm với tác giả, rất thương cảm, xót xa cho nhân vật Thúy Kiều.Ngược lại Nguyễn Khuyến, nhà thơ lớn của Việt Nam, thi hào dân tộc thứ hai (sau Nguyễn Du), với cái nhìn phong kiến khắt khe, đã có lúc không kiềm được cảm xúc của mình phải thốt ra câu “Đáng đời cho một kiếp tà dâm!” (Lời bình của Nguyễn Khuyến khi đọc Truyện Kiều). Tôi dẫn ra ví dụ này để mong chia sẻ với bạn đọc, giúp bạn đọc có cái nhìn khách quan, công bằng với nhóm bút csa (chứ so với các thầy cô, tôi đâu dám múa rìu qua mắt thợ).
Theo tôi , có lẽ do quá căm phẫn trước sự  “liếc mắt đưa tình” của Mỹ Hoa gì đó, một người đàn bà đã có chồng còn núi này trông núi nọ, không biết để đùa giỡn, làm duyên, lấy lòng xếp hay có ý đồ gì khác, ở đây tôi không muốn lạm bàn, kết luận. Tôi có nhiều lần tình cờ nhìn thấy cô Hoa có ngồi quán cà phê, quán nhậu với hiệu trưởng Phong và có cả nhiều người khác nữa (chứ không phải chỉ có hai người). Điều đó cũng không thể cho rằng giữa cô Hoa và hiệu trưởng Phong có quan hệ lăng nhăng, bất chính. Trước một sự việc nào đó, cho dù là tốt hay xấu, ai ai cũng có quyền đánh giá. Có khác chăng là ở góc nhìn và quan điểm của mỗi người thôi. Việc tác giả csa dung từ “dâm phụ” tặng cô Hoa có lẽ do xuất phát từ sự bất bình, nói cho bỏ ghét. Tôi hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Bình An cư sĩ “Họ có giựt chồng của quý vị chưa…” Việc gì tốt thì khen, việc gì trái đạo đức thì phê phán. Đâu đợi đến khi bị giựt chồng mới được quyền lên tiếng. Vả lại sau bài viết ấy, hai từ ngữ nặng nề, khó nghe đó hoàn toàn không được lặp lại ở các bài sau. Chỉ trừ những kẻ thích moi móc, đem ra phản biện (nhóm này đối lập trungtamcsa). Người nói lỡ lời không đáng trách. Chỉ trách kẻ cố tình lặp lại, tô đậm để phê phán người ta. Với An Bình cư sĩ tôi chỉ góp ý bấy nhiêu thôi. Riêng với Phương Anh, tôi cảm thấy rất tiếc, rất buồn, xin có đôi lời khuyên nhủ:
Phương Anh ơi! Chắc chắn Phương Anh không phải là giáo viên đâu. Vì giáo viên văn chương đâu đến nỗi nghèo nàn mà phải dung từ đen thủi, tối tăm như thế. Theo suy đoán của tôi, Phương Anh là học sinh đã từng học THCS Mỹ An đúng không? Ở độ tuổi của Phương Anh được gọi là “ăn chưa no, lo chưa tới, hỉ mũi chưa sạch”. Đã là học trò, biết chữ nghĩa, biết lên mạng thì kiến thức cũng đâu đến nỗi tệ. Nhưng sao đạo đức của Phương Anh lại lu mờ, kém cỏi thế cơ? Có phải chăng Phương Anh đang sống trong một hoàn cảnh,  một môi trường thiếu giáo dục, ít được ba mẹ quan tâm dạy dỗ? Nhưng ít ra, Phương Anh vẫn còn may mắn hơn nhiều bạn khác, là còn được đi học (có học mới biết viết văn chửi người). Có lẽ Phương Anh khi vào trường học hành chẳng ra chi, lại bị bạn xấu rủ rê, lôi kéo? Có lẽ bây giờ Phương Anh đang là đại ca, anh chị của một băng nhóm xã hội đen đang làm nghề đâm thuê, chém mướn? Khi Phương Anh mở miệng ra, một câu là chửi thề, hai câu là chửi tục. Lại còn hăm he dọa nạt, đòi đánh đập, đòi chem giết nữa cơ? (Ghê quá ghê!) Ông bà ta có câu: “Ngậm máu phun người ắt dơ miệng mình”. Nay Phương Anh ngậm “lờ..”, ngậm “cờ..”, ngậm hết tất cả “đồ dơ” để phun người khác. Ôi! Thật không thể tưởng tượng nỗi, không ai có thể nghe lọt lỗ tai… Chắc Phương Anh cũng có người thân. Cha mẹ, người thân của Phương Anh có bao giờ nghe Phương Anh nói chuyện? Họ có từng nhắc nhở là miệng Phương Anh quá dơ không? Có lẽ, Phương Anh nên đánh răng, súc miệng mỗi ngày ít nhất 20 lần không biết có hết dơ không? Việc của thầy cô, ai đúng ai sai, tụi con nít con noi, con hôi bồ chéc như Phương Anh đâu cần bênh vực. Phải chăng Phương Anh đã bị một số người bỏ tiền ra mua chuộc, dụ dỗ, đầu độc, mướn Phương Anh vào “chửi hộ” đúng không? Tôi thấy Phương Anh cứ thao thao chửi rất nhiệt tình. Thầy cô như cha mẹ, dẫu thế nào Phương Anh cũng đừng nên mắng chửi. “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, hành vi của Phương Anh được coi là vô lễ, thiếu giáo dục đó có biết không? Phương Anh còn dám khoe khoang là “có người thân đang dạy trường này”. Thật tội nghiệp cho họ bị sỉ nhục nếu đó là cha mẹ của Phương Anh. Tôi không biết Phương Anh có khuôn mặt đẹp thế nào mà tâm hồn lại u ám thế. Có bao giờ Phương Anh nghĩ, lỡ bạn bè, người thân phát hiện bút tích hoặc gương mặt thật của Phương Anh trên mail, mạng hoặc facebook… thử hỏi Phương Anh làm sao có đủ can đảm sống tiếp trên đời? Nếu Phương Anh mau miệng trả lời rằng “có” thì coi như tôi đầu hang, chịu thua, không dám khuyên thêm điều gì nữa. Nhưng Phương Anh hãy nên ghi nhớ rằng: Ai cũng có cội nguồn tổ tiên, đừng vì chút ít đồng tiền dơ bẩn mà hủy hoại nhân phẩm của mình. Đừng để cha mẹ, ông bà, tổ tiên dòng họ của Phương Anh phải xâu nhục, đau buồn khi có đứa con hư. Lấy tư cách của một bậc phụ huynh, người lớn, đáng tuổi cha mẹ, chú bác của Phương Anh tôi khuyên Phương Anh mau mau tỉnh ngộ. Tôi biết rồi đây, Phương Anh sẽ viết bài tiếp tục chửi tôi. Nhưng loại con nít còn khờ khạo như Phương Anh tôi không chấp nhứt đâu. Và những bài viết dở, viết tục như của Phương Anh chắc cũng không ai đếm xỉa, đọc đâu. Vài lời khuyên Phương Anh. Mong tuổi thơ của Phương Anh đừng biến mất. Riêng đối với cô Thảo Trang gì đó, bài viết của Phương Anh mà cô cũng hết lời khen tụng, tỏ ra tâm đắc. Tôi thật sự hết biết nổi cô luôn (À quên, Phương Anh tự xưng là học trò của cô, xin thay mặt cô để chửi… hóa ra cô trò một ruột). Đến đây xin miễn bình luận về cô.
Hỡi các thầy cô giáo THCS Mỹ An ơi! Thôi đừng đấu đá hơn thua. Xin đừng lôi kéo, xúi giục các em học sinh vào cuộc. Thầy cô là những người ươm mầm cho Tổ quốc, hãy nghĩ đến lợi ích chung. Xin hãy dừng tay để cứu lấy tương lai của các em. Đừng để THCS Mỹ An có thêm 1 Phương Anh, 2 Phương Anh, rồi n Phương Anh nữa.
Thầy cô THCS Mỹ An thân mến! Cuộc chiến nào cũng có kẻ thắng người thua. Nhưng hậu quả của cuộc chiến tranh chỉ toàn là đau thương, mất mát. Sao mọi người không thể dập tắt chiến tranh cho thế giới được yên bình. Tôi tha thiết mong thầy cô dừng cuộc chiến. “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng” nhưng không phải để gió cuốn trôi đi mà là để mọi người được sống tốt với nhau hơn.

Xin chào!

TB: Tiện đây, tôi xin nhắn đến các bậc phụ huynh học sinh, hãy dành thời gian quan tâm con em mình hơn nữa. Đừng để tuổi thơ non nớt của các em bị kẻ xấu lợi dụng, đầu độc. Đừng để mọi việc trở nên quá muộn màng.

Quang Minh


Sunday, February 23, 2014

Ky 9: Chien truong soi dong



HIỆU TRƯỞNG ĐỒI BẠI VÕ THANH PHONG
Kỳ 9: Võ Thanh Phong lộ hoàn toàn bộ mặt rẻ mạt. Đội chó săn tự lột mặt nạ vạch trần bản chất xấu xa trước mặt thiên hạ, nhất loạt phản công trungtamcsa.
Xin chào tất cả quý vị đồng nghiệp, bạn bè gần xa. Chúng tôi trung – tâm – csa đã trở lại lần nữa.
Kính thưa tất cả quý vị, theo như lời đã hứa, kì 9 này chúng tôi sẽ tiếp tục cho đăng loạt bài về quá khứ nhơ nhuốc của tên hiệu trưởng đồi bại. Nhưng tình hình hiện tại có chút biến động, sau khi cái bản lai lịch bất hảo, đen đuốc, bẩn thỉu của mình bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, Võ Thanh Phong điên tiếc không thể ngồi yên một chỗ nữa. Hắn cùng bầy chó săn trung thành đồng loạt xuất quân, quyết tâm một đòn cắn chết sỉ khí của bổn trung tâm. Nhưng quả thật trời cao có mắt, cũng như lần phản công của chánh cung Thái Phượng trước kia, bọn chúng – tên hiệu trưởng cùng bầy chó săn cũng hoàn toàn tử nạn xa trường bởi những đòn thế của chính mình. Sau đây chúng tôi xin mạn phép tường thuật lại tình hình của trường THCS Mỹ An trong thời gian một tháng qua.
Trận thứ nhất: Võ Thanh Phong công khai trở mặt với người mình coi là kẻ thù, phân rõ ranh giới với khai quốc công thần Lê Công Tráng.
Muốn thắng địch phải giết kẻ chủ mưu, Võ Thanh Phong chắc hẳn hiểu rõ đạo lý này nên luôn rốt ráo săn tìm cho bằng được giám đốc trung tâm csa chúng tôi là ai. Không thể nào dẹp loạn nếu cứ mải tranh chấp với bọn binh tôm tướng cá, nhưng làm sao có đầy đủ bằng chứng để xác thực ai mới là người chỉ huy. Cũng với cái phương châm tàn bạo, độc tài “nghi là chém” đó, Võ Thanh Phong quyết gán cái chức danh vô thực đó cho người mà mình luôn chướng tai gai mắt, luôn xem là kẻ thù số một cần tiêu diệt, dù đó có là cháu ruột, người đó không xa lạ gì mà chính là chủ tịch công đoàn Lê Công Tráng.
Ai chẳng rõ chú cháu Phong – Tráng từng có một quá khứ khắn khít với nhau, nên việc Tráng hiểu rõ lai lịch ám muội của Phong cũng là điều dễ hiểu. Thế nên sau khi cái quá khứ xấu xa mà hắn muốn chôn vùi mãi mãi bị khai quật rõ ràng như thế, hắn liền đổ mọi tội lỗi lên đầu Tráng. Trong cơn điên, dễ gì biết kiềm chế, nhất quyết phải thí một mạng để đòi lại thể diện, thế là Tráng hy sinh!
Chúng tôi cố ý đăng bài 8 trước ngày lễ Văn hóa dân gian, mục đích cũng chỉ để xoáy sâu thêm nỗi nhục của hắn khi đứng trước toàn thể văn võ bá quan trong trường. Ai ngờ lão hồ ly đã nhanh trí dồn hết nỗi căm tức lên người Tráng. Khi mà Chủ tịch công đoàn tới mời rượu hiệu trưởng, hắn đã công khai trở mặt; “Anh không mời tôi thì tôi cũng đến mời anh, một ly dứt tình chú cháu”.
Quả thật hắn là một tên hồ ly hèn mọn, rõ ràng là hắn phải chịu nỗi xấu hổ của chính mình. Ấy vậy mà chỉ với một câu, hắn đã đổ mọi tỗi lỗi cho người khác. Công khai dứt tình như thế, khác nào hắn đang chỉ trích người ta bán đứng hắn. Hắn không xấu hổ nữa, cứ ngẩng mặt cao đầu, chỉ tội thầy Tráng phải một phen điêu đứng vì nhận phải ly rượu cạn tình của chú!
Thật khách quan mà nói, chúng tôi đã đặt cho Tráng rất nhiều nghi vấn khi nhận được email tiết lộ cái quá khứ động trời kia. Nhưng suy đi tính lại, có phải Tráng hay không thì có trời mà biết. Kẻ thù của hắn nhiều vô số kể, chuyện xấu của hắn thì đâu chỉ một mình Tráng biết, biết đâu hắn bị chính những kẻ hai mặt bên cạnh phản bội cũng không chừng, nên việc chúng tôi và cả hắn đổ hết cho Tráng thì cũng thật phiến diện. Tuy nhiên theo đánh giá của cá nhân tôi, việc Tráng có bán đứng hắn cũng là một việc làm đúng nghĩa. Giấy khó gói được lửa, chuyện xấu xa sớm muộn cũng bị phanh phui, chúng ta phải thầm cảm ơn người đã dám lén lút công khai bí mật kia cho mọi người biết sự thật chứ. Hơn nữa, nhìn lại cách hắn đối xử với Tráng và cả bốn anh em là họ Lê thì nếu tôi là Tráng tôi cũng sẽ làm như thế.
Thứ nhất: Hắn luôn cho rằng Tráng là kẻ chủ mưu, bốn anh em họ Lê là đồng phạm, luôn tìm mọi thủ đoạn răn đe, hù dọa, đàn áp… nhất là đối với những người yếu bóng vía như cô Bích Hợp.
Thứ hai: Hắn ngăn chặn mọi quyền lợi của chủ tịch công đoàn, ai mà không rõ hắn định không phân cho Tráng trực tết nhằm thu hết lợi lộc về phe mình.
Thứ ba: Hắn luôn công khai chỉ trích hoặc ra lệnh cho chó săn công khai chỉ trích Tráng trong các cuộc họp.
Và chắc hẳn còn nhiều thị phi về mối thù của hắn dành cho Tráng mà tôi chưa cập nhật kịp. Nhưng cũng chắc chắn là Tráng đối với hắn vẫn còn chút tình cảm chú cháu, chút tình nghĩa họ hàng thân thuộc. Tuy nhiên, đối với hắn, tình thân cũng chỉ là một con cờ để hắn lợi dụng khi cần thiết mà thôi.
Kết luận của chúng tôi là: Dù Tráng có bán đứng hắn cũng là hành động đúng đắn, không làm thế khác nào ngồi yên hành hạ bản thân chờ chết; còn nếu Tráng không làm thì chẳng có gì bản cãi. Còn hắn. việc hắn trở mặt như thế thì quả thật hắn xem tình thân rẻ tiền vô cùng, và bản thân hắn cũng rẻ mạt vô cùng.
Trận thứ hai: Hỗn chiến trên blog, những con người mang bản chất loài chó cắn người khắp nơi. Ai người ai chó, thanh dã tự thanh!
Dưới sự chỉ huy của Võ Thanh Phong, bầy chó săn của hắn ngày càng trở nên hung hãng. Bọn chúng nhất quyết phản đòn chúng tôi ngay trên chính diễn đàn này. Thú thật là sau khi bài đăng ra mắt, bổn giám đốc hiếm khi lên xem lại chiến tích của mình. Thật không ngờ, giờ nó lại sôi động như vậy. Điều này thật đúng với tâm ý của tôi, đã có nói đi thì phải có nói lại, nếu tôi cứ mãi nói một chiều thì không phải đâm ra nhàm chán hay sao? Thực ra vấn đề này tôi đã đề cập từ kỳ 6 rồi, không hiểu sao các người lại có thể chai lì nhẫn nhịn cho đến hôm nay; tưởng rằng các người hành động sửa sai, ai dè các người không đủ bản lĩnh để phản bác lại lời nói của chúng tôi. Đến khi các người không thể khống chế bản chất của mình mà bộc phát thì nó lại ghê gớm như vậy. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất tôi cũng phải cảm ơn các người vì đã góp phần chứng minh cho loạt bài viết của chúng tôi là đúng với sự thật.
Chắc hẳn tất cả quý vì đều đã xem qua những bình luận của những kẻ đứng ra bên vực Võ Thanh Phong mà chỉ trích chúng tôi, và cũng có nhưng bình luận của những đồng nghiệp sáng suốt nhận ra sự thật mà đứng về trung tâm. Bọn chó săn định biến blog của trung tâm thành cái chợ trời của bọn chúng để mà bôi bác, thóa mạ chúng tôi. Không ngờ sự thật là chúng đã tự bôi tro trét trấu vào mặt mình mà không hay biết. Sau đây, bổn giám đốc xin trân trọng có những hồi đáp về những bình luận không ra gì của bọn chó săn vốn cũng chẳng ra gì, mong quý vị theo dõi để hiểu rõ.
Gửi An Bình cư sĩ
Cư sĩ lấy tên là An Bình sao lại cư xử không bình an gì hết vậy. Người muốn an bình thì gặp những chuyện như thế này phải mỉm cười cho qua mới bình an được chứ. Còn bày đặt bon chen phán xét này nọ nữa chứ, như vậy làm sao che đậy được bộ mặt chó săn của mình.
Cư sĩ đang dùng một chất giọng ôn hòa để giảng dạy tôi đó sao? Cổ nhân có dạy: Trước khi phê phán người khác thì phải soi gương nhìn lại chính mình. Mà hình như cư sĩ đã quên soi gương thì phải. Cư sĩ cứ cố đóng vai người trung gian mà phân bua sai trái, trong khi từ chính lời nói của ngài đã lộ rõ bộ mặt của kẻ chó săn. Sau đây tôi mạn phép phân tích từng câu trong lời nói của ngài để ngài xem ngài đã lộ cái đuôi của mình như thế nào nhé!
“Ai đúng ai sai hạ hồi phân giải, trước phải nói rằng người viết bài này thật sự đã sai lầm, tôi và đồng nghiệp của mình không ngờ rằng trong ngành giáo dục hiện nay lại có những người đạo đức thấp kém như vậy, ngày trước chúng tôi cứ nghỉ rằng ngành sư phạm là ngành cao đẹp, nho nhã, nhưng không ngờ lại có những người hơn thua, đấu đá, tranh giành đến mức phải dùng đến những lời lẻ VÔ VĂN HÓA thóa mạ nhau như những người VÔ HỌC mà người ta vẫn thường gọi bằng 2 từ MẤT DẠY.
Thử phân tích xem đã là thầy cô dạy văn hóa, đạo đức, nhân cách sống cho các em mà lại sử dụng từ ngữ vô cùng BẨN THỈU. Mắng chửi xúc phạm đồng nghiệp mình là DÂM PHỤ, LÀ CHÓ?? Thật khó hiểu mình là gv mà như vậy thì có quyền gì dạy các em, ai cho mình tư cách gì mà lớn giọng như vậy”.
Đã biết hạ hồi phân giải, tại sao cư sĩ cứ cố phân giải dùm chúng tôi. Chúng tôi đã làm sai sao? Từ đầu chúng tôi cũng đã có lời giải thích, động cơ cao cả thì dù hành động có thấp hèn một chút cũng chấp nhận được. Nếu chưa đọc thì làm ơn tìm lại mà đọc cho rõ nhé cứ sĩ, còn nếu đã đọc mà không hiểu hay không chịu hiểu thì tôi đành chịu vây. Chúng tôi không có tư cách phán xét người khác sao, vậy ông lấy tư cách gì phán xét chúng tôi. Thế giới này là như thế mà, làm sai thì bị chửi là chuyện bình thường, không chửi mới là chuyện bất bình thường đấy ạ! Không chửi khác nào tiếp tay cho kẻ ác làm chuyện xấu, chửi biết đâu cảnh tỉnh được họ, coi như cố làm chuyện tốt vậy. Mà chưa chắc gì chửi sai mà cư sĩ dám phán xét thẳng thừng như thế. Nhà sư phạm không được dùng từ ngữ VÔ VĂN HÓA thóa mạ nhau như người VÔ HỌC bằng từ ngữ MẤT DẠY sao? Có đấy, cư sĩ đáng kính đang làm thế với chúng tôi đấy nhé! Xin khẳng định lại cho cư sĩ rõ, người làm sư phạm cũng là người, cũng người vầy người khác, bản chất con người vốn nhiều loại mà, đạo đức con người chỉ có cuộc sống mới kiểm tra được chứ đâu có trường lớp nào chứng minh. Cũng xin cư sĩ đọc lại luận ngữ của chúng tôi, chúng tôi chưa bao giờ dùng những từ ngữ bẩn thỉu để mắng chửi ai đâu à. Nhưng chính cư sĩ đang dùng những từ VÔ VĂN HÓA, VÔ HỌC, MẤT DẠY để nói chúng tôi… Phải chăng cư sĩ mới chính là loại người đó!
Cái nữa là từ chó săn, chúng tôi cũng từng giải thích rồi, tốt nhất cư sĩ nên xem lại trí thông minh của mình dùm tôi cái ạ, hoặc sách cặp học lại môn Ngữ văn, chúng tôi không có thời gian giải thích nhiều. Riêng từ Dâm phụ, chúng tôi thừa nhận là có sử dụng, những có gì sai trái ạ, chắc cư sĩ chưa hiểu rõ từ thuần việt của Dâm phụ là như thế nào nên mới có phát ngôn bừa bãi như thế. Dâm phụ thì phải gọi là dâm phụ thôi, làm ơn hỏi rõ lại Mỹ Hoa kia có dụ dỗ hiểu trưởng hay không mà bị gọi như thế rồi hãy chỉ trích chúng tôi nhé!
“Các vị mắng mỏ thậm tệ những người đã từng là bạn thân, là đồng nghiệp của mình vậy thấy Hổ Thẹn không, và đã bao giờ các vị tự nghỉ mình là NGƯỜI gì chưa?
Ai làm sai có người, tại sao các vị tự xưng là CHẲNG SỢ AI, rằng là mình thay mặt công lý, thay mặt toàn thể gv mà lại làm toàn chuyện sằng bậy, lén lút, chửi người này, mắng người kia. Nếu thấy lãnh đạo sai trái, góp ý, khuyên ngăn không được vì sợ trù dập.Tại sao không làm đơn tập thể kiến nghị, xem xét (đơn nặc danh ai xử cho mà trách). Có những người âm thầm ân phận chỉ vì 2 bữa cơm thôi, họ không muốn đấu đá, chắc gì họ "ngu". Họ có lỗi ư! Hay vì các vị lôi kéo người ta không được lại suy viển người ta thích đâm thọt hay bản tính giống mình, rồi mặt sức nặng nhẹ, mắng nhiết là chó, là dâm phụ.
Có bao giờ họ GIỰT CHỒNG các vị chưa và đã bao giờ họ dã làm nhưng việc mà bạn đang lén lút làm chưa mà bị gọi là CHÓ, vậy xin để quý bạn đọc xa gần hãy xem xét bình luận xem ai là gì, tôi nói chắc các vị củng hiểu mình đang làm TIỂU NHÂN hay QUÂN TỬ rồi chứ”.
Đã từng là bạn thân, xin cư sĩ hiểu cho, thân là thân sao gọi là đã từng, phải chăng họ đã làm gì nên tình bạn không còn. Tôi không chửi bạn, chỉ chửi người sai, không gì mà NGƯỜI không NGƯỜI ở đây cả ạ. Lôi kéo không được thì chửi sao, xin nhớ cho rõ, bổn giám đốc không có rảnh rỗi đâu mà lôi bè kéo cánh, một mình tôi cũng chửi đủ rồi ạ. Tôi chửi họ vì họ đã thật sự theo bè cánh, núp bóng, bợ đỡ gian tham… cần gì giao du với loại người ấy ạ. Họ không giựt chồng tôi, nhưng giựt chồng người ta, tôi chửi cũng đâu có sai. Người quân từ thì không bao giờ nhận mình quân tử, chỉ kẻ tiểu nhân mới nhận như thế thôi. Xin thưa từ trước giờ tôi đâu dám nhận mình quân tử, chỉ có ai đó cố dùng giọng điệu của người quân tử để thanh minh dùm thiên hạ mà thôi. “Tôi nói chắc các vị củng hiểu mình đang làm TIỂU NHÂN hay QUÂN TỬ rồi chứ” – vâng đến đây thì ai cũng rõ rồi ạ! Trừ những kẻ ngốc!!!
“Tôi chắc người viết các bài viết này là gv dạy Văn, dạy Sử, và các vị này rất nghiện phim cổ trang trung hoa, Phim tàu có khá nhiều đều hay,cách cư xử đẹp tại sao không học,chẳng hạn như người ta sẳn sàng hy sinh bảo vệ bạn mình.v.v.v..mà học những từ ngữ Dung Tục, Bỉ Ổi để mắng chửi bạn mình một cách Đê Tiện,Thấp Hèn. Có xứng làm anh hùng ,hay quân tử không”.
Cư sĩ lại cố tỏ vẻ ta đây thông minh rồi, thật ra ông ngốc lắm ông có biết không. Làm sao ông biết chắc tôi dạy Văn, dạy Sử mà múa mép như vậy chứ. Chuyện này không gì quý giá nên tôi cũng không giấu giếm làm gì, tôi dạy TOÁN nhé! Hy sinh để bẻo vệ bạn mình là cách cư xử đẹp sao? Cũng tùy bạn nào có đáng hy sinh không ấy chớ, hình như cư sĩ không thông lí lẽ này cho lắm nên ông đang hy sinh để bảo vệ bạn đấy à. Cư sĩ hy sinh oan uổng rồi có biết không?
Từ đầu đến cuối cư sĩ cứ cố chỉ trích chúng tôi, mà không hề xem xem những gì chúng tôi nói có đúng phần nào hay không? Chính điều này là chứng cứ rõ ràng nhất tố cáo cư sĩ là bọn chó săn – là người bị chửi đang chửi lại, đã vậy thì cứ công khai chửi đi, còn bày đặt giả giọng thanh cao tao nhã, rõ cũng chẳng phải quân tử gì sất. Cư sĩ biết quá nhiều, biết gian nhưng lại không biết ngoan, nếu đóng vai quân tử thì nên diễn tròn vai một chút, nửa đường lại không kiềm chế cảm xúc, buông lời nóng giận, tự hạ mặt nạ của mình. Không biết đến đây cư sĩ cảm thấy thế nào chứ là tôi thì tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng. Thôi chào cư sĩ dỏm!!!


Gửi Hoa Giả Trang – Phương Anh!
Đối với hai vị đây, bổn giám đốc không tiện nói nhiều. Hai người dùng ngôn ngữ của phường mua gánh bán bưng, của dân chợ búa, vốn không cùng đẳng cấp với những người như chúng tôi. Không cùng tầng lớp, nói nhiều cũng không có kết quả, các người làm sao hiểu nổi tôi nói cái gì chứ. Trước mặt hai vị tôi xin kính cẩn cúi đầu chịu thua… Tôi sợ lắm rồi ạ. Làm ơn trả lại sự thanh tao cho blog của tôi.