Sunday, September 1, 2013

Ky 5 - Phat dong chien tranh




Kỳ 5: Hiệu trưởng Phong dội bom oanh tạc, trường THCS Mỹ An chìm trong biển lửa.

Xin kính chào tất cả quý vị đã trở lại với bản tin thời sự nóng hổi của nhóm bút csa chúng tôi. Như quý vị đã thấy, câu chuyện về thầy hiệu trưởng đồi bại ngày càng kịch tính, hấp dẫn và chưa có dấu hiệu kết thúc. Chúng tôi vẫn biết rằng: rượu nhạt uống lắm cũng say, người khôn nói lắm dẫu hay cũng nhàm; chúng tôi cũng rất muốn nhanh chóng viết một cái kết thật sự cảm động sao cho thuận ý bạn đẹp lòng tôi, nhưng sao mà khó quá. Bởi ngài hiệu trưởng mãi chẳng có dấu hiệu dừng tay mà cứ tấn công tới tấp và dồn dập, điều đó khiến chúng tôi không thể nào không phản công để tự vệ cho bản thân mình.
Sau một loạt bài viết vạch trần những chuyện xấu xa của hiệu trưởng Phong được chúng tôi phanh phui ra ánh sáng, ngài hiệu trưởng đáng kính liền nhanh chóng thiết lập một kế hoạch tác chiến hoàn hảo. Thầy quyết tâm truy cùng đuổi tận, nhất định không để cho kẻ đã để lộ những bí mật kinh thiên động địa của mình ra ngoài một con đường sống. Khoảng sau một thời gian thực hiện chiến sự, giờ đây, theo đánh giá của chúng tôi, thầy càng ngày càng lao đầu vào bế tắc, lún sâu vào vũng bùn mà không thể nào rút chân ra được. Gian kế bất thành mà thầy vẫn không chịu chấp nhận thất bại. Hậu quả là thầy đã tự làm cho bản thân mình thương tích ngày càng trầm trọng. Khiến người không khỏi xót xa… Giờ đây thầy như một Tôn Ngộ Không nằm trọn trong Ngũ Hành Sơn đồ sộ mà vẫn không chịu chấp nhận số kiếp đã an bày, thầy cứ cố sức mà vùng vẫy trong đau đớn, tủi nhục. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?
Để hiểu rõ sâu sắc hơn về cái cách mà ngài đã biến THCS Mỹ An thành một bãi chiến trường như ngày hôm nay, chúng tôi xin mạo muội phân tích, đánh giá về kế hoạch tác chiến của thầy trong bản tin ngày hôm nay.

Kế hoạch A: Phao tin tung hỏa mù.

Mở màn cho kế hoạch truy tìm hung thủ của thầy là một động tác cố hữu, thầy đem lòng nghi ngờ đặt ở khắp nơi. Phương châm của thầy là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bởi vậy bất cứ ai chỉ cần có chút dấu hiệu nào làm cho thầy không thuận mắt thì y như rằng đã được thầy đưa lên thớt mà chặt mà chém, thầy buộc tội không cần chứng cứ bất chấp lời ra tiếng vào. Thầy giao cho bầy chó săn nhiệm vụ tung tin đồn thất thiệt; nay thì cô này nói sẽ nhờ người quen điều tra ai là hung thủ, mai thì cô kia nói đã đoán được thủ phạm là ai; mục đích cũng chỉ để tung hỏa mù xem xem ai bị thần hồn nát thần tính để mà thầy thẳng tay trừ diệt.
Đỉnh cao của chiến thuật này là chiến dịch 30T được râm ran từ chính sát thủ không dao, tả thừa tướng thân cận bên thầy N.Huệ, cô nàng đi rêu rao khắp nơi là thầy hiệu trưởng sẽ chi số tiền khủng 30 triệu để thuê thám tử điều tra vây bắt tội phạm. Thật là nực cười, bởi chỉ cần nghe qua thì biết ngay đây chỉ là một thủ đoạn hù dọa. Một người có đủ dũng cảm để tham lam vài ba trăm nghìn của học sinh thì làm gì có được sự hào phóng mà chi số tiền như thế chứ. Không hiểu sao những lời như thế lại được phát ra từ chính một chó săn trung thành bên cạnh thầy. Cô ta nghĩ mọi người quá ngây thơ hay là ngu ngốc giống như chính bản thân cô ta chứ? Không thể hiểu nổi!
Chính sự nghi ngờ vô tội vạ, cộng với sự phao tin gây rối của đội ngũ chó săn đã làm cho tập thể giáo viên nhân viên nhiều phen khốn đốn. Nay thì có tin cô B.Phượng là hung thủ, làm cho ai đến gần cô thì chỉ biết mỉm cười và không dám đến gần nói nửa câu vì sợ dính dáng, mai lại có tin có Tâm mới là kẻ chủ mưu làm cho người ta sợ cô như trộm. Nội bộ giáo viên nghi kị lẫn nhau, rối ren, hỗn loạn.
Kế hoạch đầu tiên của ngài có thể nói là thành công mĩ mãn, bởi ngài đã tiện tay tiêu diệt được người mà thầy cho là đầu não trung tâm csa (dù không rõ đó có phải là sự thật không), đó không phải ai xa lạ mà chính là đồng chí Tráng – chủ tịch công đoàn.
Chuyện kể rằng, thuở thầy chưa ngồi lên ngôi cao quyền lực, do cái bản tính vốn không được lòng người cộng thêm tiếng xấu vang dội nên thầy bị cô lập hoàn toàn trong trường. Khoảng hai năm trước, rất nhiều người đem lòng ghét thầy ra mặt bởi thầy không được thầy Giàu tin tưởng, cả trường chẳng ai dám lại gần chứ đừng nói là cùng thầy trò chuyện hay tâm sự. Lúc ấy chỉ có thầy Tráng là kề cận bên thầy, cũng bởi thầy Tráng là người chính trực không xuôi hướng bè phái, cũng bởi giữa hai người có quan hệ chú cháu thâm tình. Thật may mắn cho thầy là thời thế thay đổi thất thường, thầy thành công đăng cơ lên ngôi báu. Thầy Tráng lúc bấy giờ được đánh giá là khai quốc công thần, chắc chắn sẽ được thầy cất nhắc tin dùng. Có ai ngờ đâu sau khi lên ngôi, gian thần nịnh đảng tràn ngập cả triều đình, thầy lại thích nghe lời nịnh nọt, tâng bốc, tin lời kẻ gian thế là trung thần Công Tráng trở thành gian thần lúc nào không hay biết. Kể từ lúc chuyện xấu bị phanh phui, tự dưng thầy Tráng được bọn ác gian xu nịnh gán cho cái tội âm mưu tạo phản, muốn lật đổ thầy Phong để giành ngôi báu. Chúng rót mật vào tai thầy mỗi ngày, khiến cho thầy Tráng trở thành cái gai trong mắt, trở thành kẻ chủ mưu mà thầy muốn thẳng tay trừng trị.
Thầy cứ ngày đêm bày mưu lập kế công kích thầy Tráng, hôm nay thầy cho người cài lại máy tính cấp cho thầy Tráng khi làm chủ tịch công đoàn mà không nói năng gì trước cả (không biết có cài phần mềm theo dõi gì hay không), ngày mai lại vào cuộc họp công khai chỉ trích, bắt bẻ. Do quá áp lực trước sự đấu đá tranh giành nên thầy Tráng đành bất lực từ chức chủ tịch công đoàn, bỏ lại trách nhiệm cao cả là đứng ra bảo vệ quyền lợi của anh em giáo viên, công nhân viên.
Rõ ràng thầy tráng đang bị đặt vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan, lùi cũng không được mà tiến cũng không xong. Người chính trực như thầy sao có thể đứng im ngồi nhìn thầy Phong sai lại càng sai, càng can gián thì lại cang mang tiếng chống đối; mà im lặng thì khác nào ngồi yên chờ chết, Phong làm bao chuyện sai trái biết ngày nào tai họa sẽ ập xuống đầu Tráng. Lại càng không thể ra mặt chống đối thầy Phong, như thế thì khác nào tạo phản. Ai chẳng hiểu rõ đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ, thầy Tráng sao có thể trở mặt với thầy Phong khi mà vẫn còn phải nhìn mặt cha mẹ, họ hàng. Thôi thì đại quan đành ngậm ngùi cáo lão hồi hương để bình an vô sự sống trọn kiếp người…
Sau khi hoàn tất kế hoạch A mà vẫn chưa thấy tăm hơi hung thủ, thầy ngày càng cay cú và bắt tay vào kế hoạch thứ hai.

Kế hoạch B: Đại chiến tổ Ngữ văn, quyết tâm truy tìm hung thủ.

Mối lưu tâm hàng đầu của thầy chắc chắn là tổ Ngữ văn, bởi tìm đâu ra những anh tài đủ khả năng múa bút trường kỳ như thế chứ. Rõ ràng thầy đang xem thường khả năng của toàn thể giáo viên trong trường, đâu phải chỉ có giáo viên văn mới viết được như thế này. Xin thưa rằng: chỉ cẩn có chút đầu óc, cộng với sự oán giận, căm phẫn mà ngài đã gây ra cho chúng tôi thì bút khí đã tuôn trào. Đây cũng chính là sự sỉ nhục cho trí tuệ nông cạn của thầy đấy ạ!
Vẫn cứ theo phương châm ấy, nghi đâu trãm đó. Thầy ra tay đàn áp tổ Ngữ Văn không cần suy xét. Không biết thầy tìm đâu ra email gửi từ tổ Văn có nội dung truyền bá chuyện xấu của thầy. Thế là thầy đùng đùng nổi giận, lập tức khóa tài khoản, lập biên bản, gây ra sự hoảng loạn cho tập thể giáo viên trong tổ. Email của tổ thì cả tổ ai cũng biết, không thể truy ra tung tích ai là kẻ chủ mưu, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, thầy quyết tâm tàn sát không chừa một ai. Tuy nhiên, có một vấn đề cần phải suy xét lại, trước đó thầy đã cho thân cận là M.Hoa lân la truy dò được mật khẩu của email. Chính vì thế không thể xác định được nội gian là thật hay đó chính là một chiêu bài của thầy nhằm chính thức tuyên bố chiến tranh sẽ bắt đầu từ đây.
Cả tổ Ngữ văn giờ nóng như nằm trên chảo lửa, thấy ai ai cũng phập phồng lo sợ (về chuyện này chúng tôi xin cúi đầu nhận lỗi vì đã gây ra phiền toái cho quý vị). Các thầy cô tổ ngữ văn thì cứ bị theo dõi sít sao. Nghi là giết ngay lập tức, nghe đồn râm ran là thầy có ý định cắt giờ cô B.Hợp cho làm cố vấn học đường không biết có thật không? Thật tội cho cô vì đã hy sinh oan uổn bởi ngay cả máy tính còn chưa biết rành thì lấy gì mà mail với mạng.

Lá thư tuyên chiến vừa mới gửi xong, còn chưa kịp đến tay chúng tôi thì thầy đã ngay lập tức đánh đòn phủ đầu, quyết tâm quật chúng tôi một cú thật đau để đòi lại công bằng.
Sau đây xin quý vị xem tiếp vài lời nhắn nhủ tâm tình của chúng tôi đến với ngài hiệu trưởng và Thái phu nhân.

Kế hoạch C: Chính cung nương nương tiên phong cầm quân xuất trân, không may sa cơ thất thế tử nạn xa trường.

Sau một thời gian dài phản công im ắng, chúng tôi cứ tưởng rằng thầy sắp cho một chó săn trung thành phản cú pháo đầu tiên. Thật vô cùng bất ngờ vì con át chủ bài của ngài lại chính là hiệu trưởng phu nhân. Hai vợ chồng thầy đã diễn một vở hài kịch vô cùng xuất sắc ngay tại buổi họp hội đồng sư phạm khiến cho cả hội đồng một phen dậy sóng.
Nếu Ngày xửa ngày xưa có Dương môn nữ tướng ra quân thay chồng trả nợ nước thù nhà, thì ngày nảy ngày nay có Thái Phượng phu phân thay chồng đứng ra gánh chịu búa rìu dư luận. Cuối cùng thì chánh cung nương nương cũng đã chịu thể hiện thần thái của bậc mẫu nghi thiên hạ ra trước công chúng.
Thầy hiệu trưởng sắp xếp cho Thái phu nhân báo cáo một bài diễn thuyết về quyền trẻ em, thật không ngờ Thái phu nhân đã chèn vào đó một đòn tấn công nặng nề về phía nhóm csa chúng tôi. Nhưng thật không may cho người khi đòn thế quá mạnh lại bị tác dụng ngược, quả thật là gậy ông đập lưng ông.
Khi đề cập đến quyền được tôn trọng của trẻ em, Thái phu nhân đã kể một câu chuyện đậm chất nhân văn như sau: Có một học sinh chửi bạn mình là chó. Người liền dạy rằng: Em chơi với bạn mà chửi bạn là chó thì không được, bởi vì chỉ có người mới làm bạn với người thôi. Lời nói của Thái phu nhân chắc hẳn mang hàm ý rằng chửi người khác là chó thì chính bản thân mình cũng là chó. Quả thật đúng là một đạo lý sâu sắc những chỉ tiếc rằng sao người lại đem câu chuyên như thế vào hội đồng sự phạm? Một nơi tôn nghiêm như trường học mà các từ ngữ chó này chó nọ lại phát ra từ chính miệng người như thế thì không thể nào chập nhận được.
Nếu chỉ có như vậy thì không có gì để bàn luận, nhưng đàng này chính cái cách mà Thái phu nhân trình diễn mới chính là thủ phạm đã lột cái mặt nạ bằng vàng cả ngàn cân mà bà ta đã đội bấy nay.
Thái phu nhân huyết giáo bằng một chất giọng truyền cảm, thanh thót với bản lĩnh đứng lớp mấy mươi năm của một nhà giáo xuất sắc đã đạt biết bao thành tích giáo viên giỏi danh giá. Ấy vậy mà cử chỉ nét mặt của người đang thể hiện sự phẫn nộ, bức xúc không lẫn vào đâu được. Chắc hẳn nương nương không thể nào tưởng tưởng được bộ mặt của mình vào giây phút đó là như thế nào? Mặt mày xanh tái, lộ vẻ tức giận; mắt trợn tròng trợn trắng lộ vẻ đanh đá, chua ngoa; gân xanh gân đỏ hiện vẻ căm phẫn đến tột cùng. Qua bài phát biểu hùng hồn của phu nhân, một đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu rõ người đang muốn ám chỉ, quát tháo vào mặt chúng tôi. Nhưng chúng tôi dẫu có trăm tính ngàn tính, cũng không thể nào tính ra được tại sao người lại hành động dại dột như vậy? Đó là một sự thất bại, một đòn kết liễu, thưa nương nương!

Thứ nhất: Chúng tôi cũng hiểu rất rõ rằng việc chúng tôi đang làm không phải quan minh chính đại gì, vì thế chúng tôi đâu nhận mình là anh hùng nghĩa sĩ. Chẳng qua do bị sự độc tài, bá đạo của chính phu quân người chèn ép, áp bức quá mức không còn cách nào để chống trả nên chúng tôi đường cùng chỉ còn cách này để tự vệ. Chuyện sai trái nên chúng tôi đâu có dám công khai chửi mắng hay nguyền rủa ai. Vì vậy mà so với cái cách lệnh bà đứng giữa hội đồng dõng dạc dùng những từ ngữ thô thiễn và tục tỉu xiên xỏ chúng tôi thì còn rẻ tiền hơn rất nhiều.
Thứ hai: Chúng tôi vẫn giữ rất vững đạo đức nhà giáo; chúng tôi phê phán mọi người với một thái độ khách quan; với một ngôn ngữ văn hoa, trào phúng. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình động đến cái thứ ngôn ngữ chợ búa khi bình luận về người khác. Đúng! Đúng là chúng tôi đã dùng từ “chó săn” để ám chỉ bọn gian nịnh, chia bè kéo cánh; nhưng đó chẳng qua chỉ là một phép ẩn dụ đơn thuần cho ngôn ngữ thêm phần chân thật chứ không phải là một sự so sánh trắng trợn như cái cách mà người đã dùng. Thật đúng là một sự sỉ nhục của ngôn ngữ khi dùng những từ của phường vô văn hóa để nói về đồng nghiệp của mình. Ấy vậy mà phu nhân cứ ám chỉ chúng tôi là chó này chó nọ một cách không thương tiếc, như thế thì thật là không thể nói nổi. Nhất là khi phu nhân lại là một giáo viên đạo đức mẫu mực. Chúng tôi không thể hiểu nổi là do phu nhân có đầu óc đơn thuần không nhận ra được tinh hoa trong cách hành văn của chúng tôi hay do người vốn là loại người như thế nên chỉ có thể hiểu đến mức đó thôi!
Thứ ba: Bấy lâu nay chúng tôi vẫn cảm thấy rằng người là một nạn nhân của những sai trái bởi chính chồng mình. Vì thế đối với người chúng tôi vô cùng cảm thông và chua xót. Nhưng mà đùng một cái người làm cho chúng tôi thất vọng tột cùng. Đường đường là một đệ nhất phu nhân mà lại hành động như vậy thì rõ ràng là quá đỗi tầm thường; nhất là từ trước đến giờ, người luôn là một người đứng đắn, chỉnh chu; đứng trước búa rìu du luận, phu nhân luôn luôn bình tĩnh, ôn hòa. Thế mới biết thế nào là khôn ba năm dại một giờ, thì ra từ nào người chỉ mang trên mình chiếc mặt nạ quá đẹp, quá hoàn hảo. Người đã đánh mất hào quang của một đệ nhất phu nhân chỉ trong một giây phút ngắn ngủi; đâu mất rồi hình ảnh uy nghiêm, cao sang, quyền quý của một chánh cung nương nương mẫu nghi thiên hạ. Với hành động mượn gió bẻ măng như vậy, có khác nào phu nhân đang tự lột chiếc mặt nạ ngàn vàng mà bôi tro trét trấu vào chính mặt mình hay không?
Thứ tư: Chúng tôi xin nhấn mạnh cái đạo lý của phu nhân đưa ra vô cùng sâu sắc. Nhưng khổ nổi sự vận dụng của người vào bài diễn thuyết quả thật vô cùng không đúng chỗ, không đúng lúc một chút nào cả. Phu nhân mắng người sao không soi rọi vào bản thân mình trước chứ, thật là một sự thất bại, thất bại đến ngu ngốc. Khi phu nhân cảm thấy có người mắng mình là chó, thì theo như cái đạo lý mà người đã đưa ra, người nên chỉ im lặng và mỉm cười thì mới có thể hiện được cái phong độ làm người của mình chứ. Đằng này phu nhân lại đáp lại bằng lời lẽ như thế, khác nào phu nhân đang tự nhận mình cũng là … Thật là bĩ mặt cho phu nhân. Chúng tôi xin miễn bình luận!
Đằng sau một người đàn ông thành công đều mang đậm dấu ấn của một người phụ nữ quả không sai. Giờ đây chúng tôi đã thấu hiểu rất rõ rằng tại sao ngài hiệu trưởng lại thành công tột đỉnh như thế, bởi đã có bàn tay của phu nhân sau lưng chèo chống hậu cung. Thật xứng với câu thuận vợ thuận chồng biển Đông tát cạn.
Chúng tôi cũng rất khâm phục cái tâm, cái tài của phu nhân, khi mà đích thân mặc hoàng giáp phụng bào xông pha ra trận đòi lại quyền uy cho chồng. Chỉ tiếc rằng tài năng của người còn non kém quá nên thành ra phải hy sinh một cách vô ích, chẳng lấy lại được khí thế mà còn hạ thấp uy danh thêm một bậc nữa. Hãy coi như đây là một bài học phu nhân nhé!

Kế hoạch C tấn công thất bại hoàn toàn, có thể nhận định rằng hiệu trưởng Phong đã thông qua vợ mình để đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang có dấu hiệu sắp vụt tắt. Nay được chính phu nhân thổi bùng trở lại, nó trở nên phát sáng hơn bao giờ hết.
Trường học dưới sự điều hành của ngài hiệu trưởng giờ đây đang biến thành một bãi chiến trường thực sự, ở đó ngài công khai chỉ thị cho người của mình gây chiến khắp nơi. Hoàn cảnh hiện tại đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, chiến sự diễn ra ngày càng ác liệt và chưa có dấu hiệu suy giảm. Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tình hình ở những bản tin tiếp theo. Xin trân trọng kính chào và hẹn gặp lại!


TM. Trung tâm CSA
(đã ký)



Giám đốc


B/S:
Chúc tất cả quý vị có một ngày nghỉ 2/9 thật thoải mái với món quà mừng đặc biệt này!
Để thuận lợi cho việc theo dõi, cập nhật tin tức của quý vị và không ảnh hưởng đến một số bạn bè đồng nghiệp, chúng tôi sẽ cho đăng loạt series ký sự truyền kỳ về ngài hiệu trưởng đồi bại Võ Thanh Phong lên địa chỉ của trung tâm csa như sau: trungtamcsa.blogspot.com Từ nay về sau, tất cả quý vị có thể thường xuyên truy cập vào địa chỉ trên để xem lại toàn bộ bài viết và cập nhật những tin tức thời sự mới nhất. Xin cám ơn và trân trọng kính chào!

Trung tâm csa

No comments:

Post a Comment