Sunday, September 1, 2013

Ky 2 - Mot so that bai

HIỆU TRƯỞNG ĐỒI BẠI VÕ THANH PHONG

****************





Kỳ 2: Một số thất bại của ngài hiệu trưởng sau hai năm lãnh đạo.

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, dưới sự lãnh đạo “đầy tính nghệ thuật” của thầy Võ Thanh Phong, trường THCS Mỹ An từ một ngôi trường với bề dày truyền thống đã ngày càng tuột dốc thảm hại, tai tiếng khắp một vùng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tập thể giáo viên, công nhân viên và cả một thế hệ mầm non của đất nước. Sau đây tôi xin liệt kê ra vài sai lầm mà ngài hiệu trưởng “đáng kính” đã phạm phải.

Thứ nhất: Thầy đã gây ra sự mất đoàn kết nội bộ một cách sâu sắc.

Bất kỳ tổ chức nào cũng có sự cạnh tranh, mâu thuẫn là điều khó có thể tránh khỏi. Chính vì thế vai trò của một nhà lãnh đạo chân chính là phải giữ vị trí của một thuyền trưởng, điều khiển tập thể về một khối thống nhất. Nhưng dưới sự lèo lái tài tình của thuyền trưởng Võ Thanh Phong con tàu THCS Mỹ An ngày càng chao đảo. Nội bộ rối ren bởi sự chia bè kéo cánh với một bên là những anh hùng chính nghĩa đứng ra bảo vệ quyền lợi cho tập thể giáo viên, công nhân viên và một bên là một hiệu trưởng lộng hành, bá đạo, độc tài cùng bọn chó săn tuyệt đối trung thành. Thầy là tên đầu sỏ chủ trương lôi bè kéo cánh những tay sai nịnh nọt về phía mình để phục vụ cho những việc làm sai trái. Thầy tự đặt mình vào ngôi vương của trường, mỗi một mệnh lệnh ban ra đều buộc tất cả phải nhất nhất làm theo bất chấp điều đó đúng hay sai. Thầy đối đãi với cấp dưới bằng lễ quân thần: Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Ai nhất nhất nghe lời thầy thì thầy cho về phe mình đối đãi dễ dãi; ai không vừa ý, nêu ý kiến thì thầy cho về phe địch và luôn tìm mọi cách xử tử. Thầy cùng bọn chó săn gây nên một bầu không khí ảm đạm cả trường học, khiến cho một môi trường lành mạnh trở nên ô uế. Nội bộ giáo viên, nhân viên có sự chia cắt sâu sắc. Cô Hoa ganh ghét cô Thư, cô Tâm công khai đối đầu hiệu trưởng cứ loạn xạ cả lên. Họ tìm cách chống đối, khó dễ nhau trong công việc và sinh hoạt trong trường. Khiến cho chất lượng công tác sụt giảm, đời sống tinh thần cũng ảnh hưởng. Cả trường hiện giờ không ai dám đặt niềm tin vào ai, không còn có những chia sẻ thật lòng hay những cuộc trò chuyện bâng quơ cho vơi đi phần nào nỗi cực nhọc sau những giờ giảng dạy mệt nhọc nữa. Nói chuyện với đồng nghiệp mà phải dè trước đón sau, uốn lưỡi bảy lần. Bởi không biết được đâu là chó săn của thầy hiệu trưởng, không dám nói nhiều sợ không biết khi nào bị bán đứng, đâm thọt. Lỡ nói gì làm gì sai, phật ý chúa là khó mà bình an vô sự. Vốn dĩ trước đây đội chó săn của thầy vẫn ẩn trong bóng tối và rình mò khắp nơi, nhưng sau khi vụ án lần trước được phơi bày thì bọn chúng hoạt động ngày càng công khai hơn và có tổ chức hơn. Thầy càng tích cực chiêu mộ nhân tài khắp nới, hôm này rủ rê thầy này, mai lại mở lời chào gọi cô kia. Cả trường giờ trung gian lẫn lộn, thật giả bất phân. Scandal đầy tai tiếng của thầy đã trở thành trò cười và đề tài bàn tán của cả trường, những cũng chẳng mấy ai dám công khai ngồi tụm năm tụm ba bàn tán, có chăng cũng chỉ lén lén lút lút. Thầy đã và đang làm cho cả tập thể vốn bè phái có trật tự nay thì hỗn độn rối ren, cả môi trường giáo dục ngày càng xám xịt.

Thứ hai: Thầy làm cho hình ảnh trường học ngày một đi xuống.

Thầy hiệu trưởng lãnh đao cả trường với những chính sách mang tính chủ quan, nhỏ nhen, ích kỷ, thù vặt cá nhân. Thuận thầy thì sống, mà nghịch thầy thì chết. Ai không vừa ý thầy thì thầy thẳng tay đàn áp. Từ việc cắt xén chế độ của nhân viên cho đến việc ban hành những mệnh lệnh trời ơi bất chấp chỉ thị của phòng sở. Văn bản cấp trên thì thầy ôm khư khư bên mình không dám để lộ cho bất kỳ một ai. Nên không có bất cứ thông tin gì để phản hồi. Vì thế có những chuyện phi lý đến cùng cực mà cả tập thể phải thực hiện theo chứ chẳng biết phải làm gì…
Như hồi hè này thầy đã ra mệnh lệnh cắt chi trả tiền điện nước cho gia đình chú Út bảo vệ đã gây ra một làn sóng phẫn nộ âm ỉ. Số là gia đình chú Út hiện sống trong khuôn viên của trường, trước đây gia đình chú đã hiến đất của mình để xây dựng trường học, chú Út cũng là nhân viên bảo vệ thâm niên nhiều năm giờ con chú tiếp nối cũng đang là nhân viên của trường, có nhiều đóng góp to lớn.  Với cống hiến lớn lao như thế, truyền thống nhiều năm nay của trường là chi trả phần điện nước hằng tháng như là một sự tri ân của một người uốn nước nhớ nguồn. Thiết nghĩ đó là một chuyện vô cùng chính đáng và cần phải duy trì. Thế mà đột ngột thầy cắt ngang sự chi trả đó, và cho nối nối đồng hồ của nhà chú vào căn tin của trường, mỗi tháng chỉ hỗ trợ một tí tiền nhỏ nhoi từ kinh phí đóng góp của Đảng viên. Gây ra bất mãn với bộ phận bán căn tin, với phần đông giáo viên, nhân viên và cả gia đình chú Út. Thấy vậy thầy giao nhiệm vụ cao cả đó cho đồng chí Tráng, chủ tịch công đoàn trường, mục đích là để lãnh đạn cho thầy. Thật khâm phục cái thủ đoạn sâu cay, thâm hiểm của thầy.
Hay như đầu tuần học này, tự dưng thầy ban hành một mệnh lệnh trời ơi không kém. Tự dưng thầy cắt giờ giải lao giữa buổi chỉ còn 15’ ngắn ngủi mà không có bất cứ động tĩnh gì trước đó làm náo loạn cả trường chỉ vì thời gian sinh hoạt bị xáo trộn. Các thầy cô thì chưa kịp ngồi nóng nghế nghỉ ngơi đã đến giờ vào lớp. Tội nhất là mấy anh chị bán căn tin của trường, không biết có làm gì đắt tội thầy hay không mà lại bị thầy trừng trị như vậy. 15’ thì bán buôn được gì? Bằng ấy thời gian không đủ để học sinh đi xuống hết cầu thang thì làm gì mà dám ăn với uốn… Vừa mới cầm được tô bún và ly nước thì trỗng đã vang vang rồi em phải làm sao?  Rồi còn đâu thời gian để em nghỉ ngơi, thư giãn… Thời gian như vậy thì thôi khỏi giải lao, cứ học liên tục để kết thúc sớm còn tốt hơn.
Ấy vậy mà chúng tôi vẫn cứ phải chấp hành những chuyện vô lý đến mức không thể chấp nhận được như thế…
Trường học cứ như là của thầy, thầy toàn quyền tất cả. Thế mới rõ lệnh vua thua lệ làng, không biết chỉ đạo ở trên như thế nào, ý thầy vẫn cứ là ý trời. Chuyện xấu xa của thầy kể ngày kể đêm cũng không hết chuyện. Tai tiếng của thầy vang dội khắp nơi, ấy vậy mà thầy vẫn không biết xấu hổ, không để tâm sau lưng thầy người ta bàn tán, sỉ nhục thầy như thế nào. Thầy vẫn cứ đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu để tiếp bước. Về khoản này tôi bái phục thầy sát đất.

Thứ ba: Thầy là một hiệu trưởng bất tài, một Đảng viên thoái hóa nhân cách, một con người tồi tệ thất bại toàn tập.

Thầy hiệu trưởng có một bộ mặt kêu hãnh, cho dù có làm chuyện gì ngài cũng tự tin, quyết đoán. Ngài luôn thể hiện mình là một hiệu trưởng anh minh, chính trực, một Đảng viên mẫu mực, một con người hoàn hảo từ trong ra ngoài. Nhưng thật ra thì đó chỉ là giả tạo. Bên ngoài cao sang nhưng bên trong thì mục nát.
Từ lúc thầy lên lãnh đạo, trường ngày càng đi xuống. Chất lượng thi tuyển sinh đứng hạng áp chót; trường học thì lộn xộn, ồn ào, nội bộ cấu xé; danh tiếng đâu không thấy mà tai tiếng khắp nơi. Một người hiệu trưởng không biết lãnh đạo như thế nào mà mất lòng phần lớn giáo viên, công nhân viên trong trường. Thử hỏi làm sao mà ngài có đủ tư cách để giảng dạy điều hay lẽ phải cho toàn thể học sinh khi mà ngay cả bản thân thầy cũng không ra gì cả?
Một đảng viên mà lại tham lam ăn chặn tiền của nhân viên, bị đồn đại quan hệ bừa bãi với giáo viên, rồi còn nịnh hót cấp trên, thượng đội hạ đạp. Nhân cách thấp kém và hẹn mọn như vậy thì làm sao xứng đáng với vị trí của một người dẫn đầu cả một tập thể?

Chỉ trong thời gian hai năm học, thầy đã làm cho hình ảnh một ngôi trường vốn có truyền thống lâu đời như trường THCS Mỹ An xấu đi trong mắt những đồng nghiệp khắp nơi, mất đi sự tin tưởng của nhân dân trên địa bàn và gây ra tai tiếng khắp cả huyện Chợ Mới. Tôi đau lòng tự hỏi một thời gian nữa cơ quan của mình sẽ đi về đâu?

Mỗi lần nhìn ngài hiệu trưởng “đáng kính” đứng lên giảng dạy đạo lý làm người cho học sinh toàn trường vào buổi chào cờ đầu tuần… Tôi thầm kính phục ngài, ngài không biết đến hai chữ xấu hổ hay sao?



LTBP
---------------------

1 comment:

  1. Ông út yêu quý của ta mà cũng dám đụng đến nữa hả,, chán sống rồi..

    ReplyDelete